Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa
Phan_17
Mộc Mộc cúi đầu liếc nhìn Bạch Lộ, Bạch Lộ giơ tay ra hiệu “OK”, đôi mắt hấp háy như muốn nói: “Có một người bạn trai tốt như vậy, còn không mau về nhà đi?!”
Mộc Mộc khe khẽ lắc đầu, đáng tiếc không phải là anh ấy!
Bạch Lộ bèn đẩy mạnh người cô ra khỏi chỗ ngồi.
Thấy cô “bước” ra, Trác Siêu Việt ngoắc tay gọi người phục vụ, rút từ trong ví ra một xấp tiền mệnh giá một trăm đồng, đưa cho anh ta, “Hãy thiết đãi các bạn của tôi thật hậu hĩnh, số tiền thừa ra là tiền boa của cậu.”
Nhân viên phục vụ sung sướng đến nỗi cười không ngậm miệng lại được: “Em biết rồi, em biết rồi ạ.”
“Mọi người cứ tự nhiên nhé, tôi không làm phiền nữa.” Trác Siêu Việt mỉm cười nói với nhóm nhạc, quay người lại dắt tay Mộc Mộc, kéo cô rời khỏi đó.
Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như xưa…
Bên cạnh đường, cô gái xinh đẹp đang đứng dựa lưng vào chiếc xe thể thao để đợi bọn họ, đổi chân thon dài lấp ló lộ ra dưới đường xẻ của thân váy thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt chiêm ngưỡng của người đi đường.
“Việt, cô ấy là ai vậy?” Cô ta khe khẽ hỏi, Mộc Mộc còn nhớ giọng nói này, cô đã từng nghe thấy qua điện thoại.
“Cô ấy…” Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút, giọng nói dễ khiến người ta liên trưởng xa xôi cất lên: “Chuyện này, thật khó nói… Trước mắt, bọn tôi đang sống chung nhà.”
Cô gái xinh đẹp kinh ngạc nhìn ngắm Mộc Mộc một lượt, mỉm cười hờ hững, “Từ khi nào anh lại thích kiểu trẻ con như thế này vậy?”
“Từ trước tới giờ vẫn thế.” Trác Siêu Việt cố ý ghé lại gần Mộc Mộc hơn, liếc nhìn cô đầy mờ ám: “Tôi luôn thích những thứ khó nhằn, càng nhỏ càng thích, đặc biệt là vị thành niên.”
Biết rõ rằng Trác Siêu Việt đang cố ý chọc tức người phụ nữ kia, nhịp tim của Mộc Mộc vẫn bị lỡ một nhịp, đặc biệt là khi anh nói ra ba chữ “vị thành niên”.
Cô không biết rằng, Trác Siêu Việt hoàn toàn không muốn chọc tức ai cả, anh chỉ muốn cô hiểu rằng: Anh vẫn luôn yêu cô, từ khi cô chưa trưởng thành đã bắt đầu yêu cô rồi…
Nhưng cô lại không hiểu được điều đó.
“Tôi còn có việc, không đưa cô về nhà nữa, cô tự lái xe về đi.” Trác Siêu Việt nói.
“Xe của anh…”
“Tặng cô đấy! Coi như là thù lao tôi dành cho cô.”
Không nói thêm một lời thừa thãi nào nữa, Trác Siêu Việt kéo tay Mộc Mộc đi luôn.
Vừa đi, anh vừa lôi điện thoại ra, thành thục bấm một số điện thoại. “Hàng, hợp kim mà cậu cần đã vận chuyển về rồi, tớ đã gửi trực tiếp tới đơn vị của cậu…”
“Tiền á? Tùy thôi, cậu xem đáng giá bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu… Một nghìn?!” Anh bỏ bớt phần đơn vị đằng sao. “Một đống hợp kim nát ấy mà cũng đáng nhiều tiền như vậy sao? Cậu đừng nói chuyện giá trị với tớ, mấy nhà khoa học bọn cậu thật không biết nỗi khốn khổ của dân thường…”
“Cần, sao lại không cần? Được, tớ sẽ bảo kế toán viết hóa đơn cho cậu, sau đó sẽ đưa hóa đơn tới cho cậu… Được, tớ hiểu. chuyển hóa đơn xong, cậu chuyển thẳng tiền vào tài khoản của công ty tớ nhé!”
“Ồ, đúng rồi, lần trước cậu nói cần mảnh vỡ của loại đầu đạn đó, tớ chỉ giúp cậu lấy được một mảnh, sẽ đưa tới cho cậu cùng với hóa đơn luôn… Không cần phải trả tiền nữa đâu, tớ tặng cậu miễn phí đấy.”
Mộc Mộc khẽ quay đầu lại, trên con phố dài lạnh lẽo, cô gái xinh đẹp bất lực dựa người vào chiếc xe thể thao, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng dáng của Trác Siêu Việt.
Từ đầu tới cuối, anh không hề quay đầu lại.
Vòng qua chỗ rẽ ở đầu phố, Mộc Mộc nghĩ sứ mệnh của mình đã hoàn thành, bèn rút tay đang bị anh nắm chặt về. “Anh luôn làm tổn thương người phụ nữ thích anh như vậy sao?”
Trác Siêu Việt chăm chú nhìn vào đôi môi cô, cả một phút đồng hồ.
“Khi vào công ty của anh, cô ấy vừa mới tốt nghiệp khoa tiếng Nga. Cô ấy xin anh cơ hội, anh đã cho cô ấy rất nhiều cơ hội. Giờ đậy, cô ấy đã có công ty riêng kinh doanh với đối tác Nga… Em cho rằng như vậy là anh làm tổn thương cô ấy?”
Mộc Mộc đã hiểu, hóa ra là cô ấy phản bội anh, “Vì vậy anh hận cô ấy?”
“Chẳng có gì đáng hận cả, cô ấy đã từng làm cho anh rất nhiều việc, cũng phải trả giá rất nhiều…” Trác Siêu Việt cười một cách bất cần, quay người đối diện với Mộc Mộc, “Vẫn còn sớm, em có muốn tới chỗ nào không? Anh đưa em đi.”
Nơi rất muốn tới? Đôi mắt cô sáng bừng lên: “Lạc Nhật, có được không?”
“Được thôi!”
Chương 24
Mấy năm nay, thành phố S thay đổi rất nhiều, quán bar Lạc Nhật giờ không còn là một quán rượu nhỏ không mấy bắt mắt, chìm đắm trong ánh đèn xanh đỏ rực rỡ nữa. Quán bar bây giờ, tường bao lấp lánh ánh đèn cùng hai chữ Lạc Nhật to đùng trên biển hiệu, chiếu sáng cả đêm đen, hệt như “ánh tà dương” không bao giờ tắt.
Khi mới ra tù, cứ ba ngày Mộc Mộc lại tới đây một lần, nhưng giá cả ở đây đắt kinh hoàng, chít tiền tích góp của cô không đủ để tiêu xài ở đây trong vòng một tháng.
Nghĩ tới chuyện phải tích góp tiền để sang cất cho bố mẹ một phần mộ tốt hơn, cô chỉ có thể thi thoảng đứng từ xa mà nhìn ngắm ánh đèn rực rỡ huy hoàng của quán bar Lạc Nhật.
Còn chưa vào cửa chính, nhân viên phục vụ ngoài cổng đã cung kính kéo rộng cánh cửa, “Trác tiên sinh, lâu rồi không thấy anh tới.”
“Ừm.”
Vừa bước vào cửa, một người có vẻ là quản lý đã chạy tới nghênh đón, sau khi chào hỏi một cách lịch sự, anh ta trực tiếp dẫn họ lên tầng hai, đến một bàn có đặt tấm biển “bàn đặt trước”, kéo ghế ngồi cho họ, hỏi họ cần dùng gì.
Trác Siêu Việt chỉ nói một câu: “Như thường lệ”.
Viên quản lý lập tức hiểu ý, sai nhân viên phục vụ xuống hầm rượu mang whisky đến.
Mộc Mộc ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ họ ngồi không phải là một vị trí tốt lắm, nằm ở vòng lan can bên cạnh giếng trời, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy người ra người vào ở cửa chính, có phần hơi ồn ào.
Nhưng… lại có thể nhìn rất rõ từng người bước vào trong quán.
“Anh thường xuyên tới đây ư?” Mộc Mộc tò mò hỏi, “Bọn họ dường như đều quen biết anh.”
“Không thường xuyên lắm.” Trác Siêu Việt bình thản trả lời. “Tuy nhiên, anh là cổ đông ở đây, vì vậy bọn họ đều biết anh.”
Anh là cổ đông ở đây?!
Thấy vẻ kinh ngạc khó che giấu của Mộc Mộc, Trác Siêu Việt giải thích: “Ba năm trước đây, tình hình kinh doanh của quán bar không mấy khởi sắc, ông chủ gặp khó khăn về tài chính, muốn đóng cửa quán bar. Anh cảm thấy hơi tiếc, vì vậy đã đầu tư cho ông ấy, tu sửa lại toàn bộ, thay đổi phong cách một chút.”
Anh kể lại một cách điềm tĩnh, không có bất cứ sắc thái tình cảm nào, như thể đang kể lại một công chuyện làm ăn bình thường nhất của mình.
Nhưng Mộc Mộc lại không thể bình thản được.
Nhân viên phục vụ bê những ly rượu whisky đã được pha chế tới, bày từng ly lên mặt bàn.
Trác Siêu Việt nâng một ly rượu lên, đưa ra trước mặt Mộc Mộc, “Nếm thử xem.”
Cô đón lấy ly rượu, nhấp thử một ngụm, vị đắng cay và chua chát cảu rượu whisky sau khi pha loãng chảy qua lưới vị giác, hệt như mùi vị trong ký ức của cô.
Bàn tay đang cầm ly rượu của cô bắt đầu run rẩy.
Người phía đối diện vẫn là anh, Lạc Nhật vẫn là chốn ăn chơi xa xỉ náo nhiệt, rượu whisky vẫn bỏng rát trong cổ họng, thời gian dường như chưa từng trôi đi, vẫn cứ dừng mãi ở đêm hôm đó…
“Thế nào?” Trác Siêu Việt hỏi cô, “Mùi vị không hề thay đổi chứ?”
Cô gật đầu, suýt nữa thì buột miệng hỏi: “Tại sao vẫn là mùi vị đó? Tại sao phải đầu tư vào quán rượu này? Tại sao lại thích ngồi ở vị trí đối diện với cửa ra vào? Có thật là không nhớ một chút gì không? Hay là… anh không muốn bản thân nhớ tới điều đó?”
Cô không hỏi, vì biết anh nhất định sẽ cười nhạt cô: “Em nghĩ rằng vì anh muốn chờ đợi em ư?! Em nghĩ rằng anh vẫn vấn vương thương nhớ em?! Trác Siêu Việt anh muốn kiểu phụ nữ như thế nào mà chẳng được, tại sao phải chờ đợi em?! Ban nãy em không nhìn thấy sao? Cô gái đó còn đẹp hơn em gấp trăm lần…”
Cô cúi đầu uống rượu, không phải vì sợ tự chuốc lấy nỗi nhục nhã đó, mà là, cho dù đáp án như thế nào, cũng không có ý nghĩa gì.
Cho dù anh nhớ hết tất cả, cho dù trong mấy năm qua anh cũng nhớ đến cô, vậy thì sao nào? Anh mãi mãi không thể đón nhận cô, bởi vì cô là chị dâu của anh, anh không thể vượt qua ranh giới đó dù chỉ là nửa bước.
Buổi tối hôm đó, tâm trạng của Trác Siêu Việt dường như rất tốt, uống rất nhiều rượu vẫn chưa thấy đủ, hỏi cô: “Có muốn thử whisky nguyên chất không? Mùi vị cũng không tồi.”
Cô gật đầu ngay tắp lự, Trác Siêu Việt lập tức quay sang bảo người phục vụ nãy giờ vẫn yên lặng chờ bên cạnh mang hai chai rượu whisky còn chưa mở nắp lên.
Rượu whisky chưa pha loãng cực kỳ bỏng rát, Mộc Mộc chỉ nhấp một ngụm nhỏ, cổ họng liền như bị ngọn lửa lớn thiêu đốt, đau tới nỗi không còn cảm giác, mạnh hơn rượu Mao Đài của quân đội nhiều.
Nhớ tới mấy chữ “quân đội”, Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới câu mà cô đã muốn hỏi tử lâu: “Anh rời quân ngũ bao lâu rồi?”
“Hơn bốn năm.”
“Là khi chúng ta…” Mộc Mộc dừng lại một lát, né tránh chủ đề nhạy cảm, “Thời gian đó ư?”
“Ừm, khoảng thời gian đó anh không có việc gì làm, vì vậy thường xuyên đi chơi thâu đêm. Vừa hay… gặp em.”
Nhớ lại chủ đề “ước mơ” năm xưa đã trò chuyện, Mộc Mộc có phần hiểu ra, ước mơ của anh chính là trở thành một quân nhân.
Vậy thì, tại sao anh lại rời bỏ quân ngũ?
Do dự một lát, cô mở lời thăm dò : “Em có thể hỏi tại sao anh dời bỏ quân ngũ được không?”
“Bởi vì anh nhất thời lỡ tay đánh người khác đến mức thương tật.” Trác Siêu Việt nâng ly rượu lên, uống cạn, không giải thích gì thêm.
Đánh đến mức thương tật?! Trác Siêu Việt trong mắt cô quả thực rất cao ngạo, ngang ngược, nhưng không đến nỗi tàn nhẫn như vậy, trong đầu Mộc Mộc bất giác hiện lên vết dao trên vai anh, “Tại sao anh lại đánh người?”
Anh cười đau khổ: “Cho dù là vì nguyên nhân gì, anh là một quân nhân, động thủ đánh người là không đúng rồi.”
“Chính vì anh đánh người khác bị thương nên mới bị tước quân tịch?” Hình phạt như vậy phải nói là quá khắc nghiệt.
“Là do anh lựa chọn rời bỏ quân ngũ. Bố mẹ anh ta đã tìm đến doanh trại, kiên quyết đòi lại sự công bằng… Bố anh cũng làm trong lĩnh vực quân sự, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên, sẽ ảnh hưởng không tốt tới ông…”
Anh cúi đầu, khi ngẩng lên đã nở nụ cười bất cần : “Không ở trong quân ngũ cũng tốt, không mệt mỏi, cũng không bị gò bó.”
Nhìn nụ cười bất cần trên khuôn mặt Trác Siêu Việt, Mộc Mộc bỗng nhiên không xác định được, liệu anh có thật sự bàng quan tới mức không để ý tới bất cứ thứ gì không?
Cô mỉm cười vỗ vỗ vai anh, “Cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì, chúng đều đã qua rồi, anh còn trẻ, vẫn còn thời gian để bắt đầu lại…”
“Chính xác.” Anh rót đầy cả hai ly rượu, nâng ly lên, nói với cô: “Con người khi sống không nên mãi day dứt về quá khứ. Em cũng còn trẻ, vẫn còn thời gian để bắt đầu lại, theo đuổi ước mơ của mình. Đừng quên, cho dù không có gì cả, em vẫn còn dương cầm…”
Đúng vậy, cô vẫn còn âm nhạc, còn có cây dương cầm. cô mỉm cười gật đầu, nâng ly rượu lên, “Đúng! Cạn chén!”
Rượu trôi vào cổ họng, không còn khó nuốt giống thuốc độc nữa…
Đã bao lâu rồi chưa được vui vẻ như thế này? Dường như họ đang quay trở lại lần gặp gỡ trước của họ.
Chắc là do đã uống quá nhiều rượu, cô rất muốn cười, càng uống càng muốn cười. Nhất là khi nghĩ tới chuyện bốn năm trước, họ vẫn là những người xa lạ, ngay cả tên nhau còn chưa biết, vậy mà lại cùng uống rượu tại đây, chuyện trò tâm sự, cuối cùng, còn quấn quýt lấy nhau đến nỗi trời rung đất chuyển trên một chiếc giường đơn.
Vậy mà hôm nay, cô là chị dâu của anh, giữa họ có một khoảng cách khó có thể vượt qua, nhưng cô vẫn cảm thấy họ rất gần, đến nỗi có thể dễ dàng hiểu được nỗi lòng nhau.
Cuối cùng, cô thật sự đã uống say, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, hỏi những câu rất ngốc nghếch.
“Anh nói chúng ta thật sự có thể trở thành người thân ư?” Người thân, một từ thật đẹp biết bao.
Anh suy nghĩ rất lâu, dường như tư duy không còn minh mẫn nữa. “Đương nhiên là có thể, em kết hôn với anh trai của anh rồi, chúng ta sẽ trở thành người thân.”
“Ồ…” Cô chống cằm suy nghĩ, nếu anh là người thân của cô thì cũng không tồi, họ có thể sống chung tầng trên tầng dưới, hằng ngày gặp nhau…
Cô lắc đầu, gạt bỏ những điều hoang tưởng, phi thực tế. “Không, chúng ta không thể…”
“Tại sao?”
“Bởi vì em không thể lấy Siêu Nhiên, em có tiền án, không thể qua được vòng thẩm tra lý lịch.”
“Ồ, không sao, anh có thể giúp em lật lại bản án!”
“Lật lại thì sao nào? Em chẳng phải đã làm ra bằng chứng giả ư?” Mộc Mộc xua tay, “Thôi đi, em vốn cũng không có mong ước xa xôi đó.”
Trác Siêu Việt nhìn cô rất lâu, không nói thêm gì nữa.
“Em có bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi tìm bố đẻ của mình không?”
Chuyện trò mãi, anh bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này.
“Bố đẻ?” Mộc Mộc nằm bò trên bàn cười ngất, đến nỗi suýt chảy cả nước mắt.
“Sao thế? Buồn cười lắm à?”
Cô cười, giật lấy ly rượu của anh, uốn cạn, “Ông ấy chết rồi! Ông ấy chết rồi…”
Trác Siêu Việt im lặng nhìn cô hồi lâu, nắm chặt bàn tay run rẩy của cô: “Em uống say rồi.”
Cô đã say, anh cũng say rồi.
Khi họ ra khỏi Lạc Nhật, chân bước loạng choạng, đi cũng không vững.
Nhân viên phục vụ đuổi theo hỏi: “Trác tiên sinh, có cần gọi xe giúp anh không ạ?”
Trác Siêu Việt xua tay, khoác vai Mộc Mộc, bước những bước xiêu vẹo trên đường dành cho người đi bộ.
Không chịu được sức nặng đang đè xuống, Mộc Mộc gắng hết sức đẩy anh ra, “Anh muốn đè chết em hay sao hả!”
Anh hoàn toàn không nhìn thấy cô nói gì, cánh tay lại vươn ra ôm gọn lấy cô. “Em hãy tin anh, anh nhất định có thể biến ước mơ của em thành hiện thực, anh không chỉ có thể giúp em vào học ở Học viện Âm nhạc, còn có thể giúp em lật lại bản án…”
“Ai thèm chứ!” Cô lại đẩy anh ra một lần nữa, đi đến bên đài phun nước, vụng về trèo lên bậc đá cao hơn một thước.
Nước từ đài phun bắn vào người, làm ướt mái tóc và quần áo vô. Cô cười với anh, chưa bao giờ rạng rỡ, xinh đẹp như vậy.
“Trác Siêu Việt, em nói cho anh biết, em không cần bất cứ ai chăm sóc. Anh đợi đấy mà xem, em không chỉ có thể thi đỗ vào Học viện Âm nhạc, em còn có thể thi nghiên cứu sinh, sai này, em muốn được chơi piano trước hàng vạn người trong hội trường lớn… Em muốn tất cả mọi người đều thấy rằng, người đã từng ngồi tù thì sao? Không thể nói chuyện được thì sao? Tô Mộc Mộc em vẫn có thể biểu diễn những giai điệu xúc động lòng người…”
“Trác Siêu Việt, anh nói xem, em có làm được không?”
Anh nhìn cô, cười đến nỗi khóe môi như sắp bị chuột rút đến nơi, không ngừng gật đầu, “Được, em đương nhiên làm được!”
Cô cúi đầu, rút từ trong túi ra “bông hoa hồng trắng” mà cô luôn cất giữ cẩn thận, gỡ nó thành một chiếc khăn tay, giơ cao lên.
Chiếc khăn tay trắng muốt tung bay trong gió, cô mỉm cười buông ta, để gió cuốn nó vào đêm đen…
Cô đã say, nhưng cô biết mình đang nói gì, làm gì. Men rượu không khiến cô mất đi lý trí, chỉ cho cô thêm dũng khí mà cô cần.
Từ nay về sau, cô sẽ sống một cách thoải mái, sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, không cần người khác phải tạo ra kỳ tích cho cô, cũng không cần người khác giúp cô thay đổi vận mệnh, số phận của cô, cô có thể tự thay đổi, đường đi sau này của cô, cô muốn tự mình đi tới.
Trác Siêu Việt đi đến trước mặt cô, nhìn cô, nụ cười trên khóe môi dần dần tan biến.
Bỗng nhiên, anh đưa tay ôm lấy cô, quay người bế bổng cô xuống bậc thềm.
“Tại sao không cần đến nó nữa?”
“Có một số thứ, cần phải để ở nơi này…” Cô mỉm cười chỉ vào trái tim. “Trác Siêu Việt, em đã quyết định rồi, đợi đến khi tìm được cơ hội để giải thích rõ ràng với Siêu Nhiên, em sẽ ra đi.”
“Tại sao?”
Cô lại chỉ vào trái tim mình, kho cô cười, khóe mắt lại ướt đẫm, “Bởi vì, ở đây không còn chỗ dành cho người khác nữa rồi… Chỗ này là của anh…” Nói đoạn, cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhạn nhịp tim anh đang rối loạn, “Cũng có em, đúng không?”
Anh không trả lời, hai mắt cứ chăm chú nhìn vào đôi môi cô.
“Một đêm của bốn năm trước đây, anh thật sự đã quên hẳn rồi sao? Anh còn nhớ đã từng nói muốn em trở thành bạn gái của anh không? Anh còn nhớ đã từng bảo em hãy tin anh, anh có thể thay đổi vận mệnh của em không…”
Anh không trả lời, đáy mắt dần dần xuất hiện những vệt màu đỏ.
“Anh có biết không? Bốn năm qua, ngày nào em cũng nhớ đến anh, mỗi buổi tối, sau khi đèn điện tắt hết, khi đám tù nhân cùng phòng giở trò ức hiếp em, trong đầu em chỉ nhớ tới anh thôi… nhớ tới những lời anh đã nói, em không được cam chịu số mệnh, anh có thể thay đổi vận mệnh của em…”
Cánh tay đang ôm eo cô siết chặt hơn, cơ thể cô nghiêng về phía trước theo đà ôm, đôi môi vô tình lướt qua làn môi ấm ướt át của anh, lưu lại một cảm giác tê buốt mãnh liệt.
Cô đang muốn né tránh, anh lại bất ngờ nâng khuôn mặt cô lên, chiếm đoạt đôi môi cô…
Nụ hôn nồng cháy trong chốc lát đã nhen nhóm ngọn lửa nhiệt tình trong cô, một chút ý thức cuối cùng còn sót lại cũng tan biến. trời đất quay cuồng điên đảo, đèn điện trở nên mơ hồ, những giọt nước bắn tung tóe giống như những giọt mưa.
Cô không có cách nào để phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là quá khứ. Đây là sự thật, hay là giấc mơ?
Đây lại là một giấc mơ ư?
Anh bây giờ không lạnh lùng gọi cô là chị dâu, không châm chọc cạnh khóe giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô. Chỉ có Trác Siêu Việt trong giấc mơ mới nhiệt tình như thế này, mới tràn đầy cảm xúc ôm cô vào lòng, say đắm hôn cô, đầu lưỡi luồn vào giữa hai hàm răng của cô, hung hăng tấn công vào bên trong, quấn chặt lấy đầu lưỡi đang tê bì, khuấy đảo đến mức khiến môi và lưỡi cô khẽ nhói đau.
Hãy coi như đây là một giấc mơ đi.
Cô quên hết mọi thứ, ôm chặt lấy cô anh, dùng toàn bộ sức lực vốn có để hôn lại anh. Anh ôm chặt eo cô, cánh tay đỡ lấy cơ thể mềm yếu của cô…
Chính là cảm giác này, giống hệt nụ hôn trong ký ức, quyết liệt mà đau đớn, cảm xúc mà tuyệt vọng…
Nụ hôn cứ kéo dài mãi, động tác của anh liền rời xa quỹ đạo vốn có, bàn tay luồn vào dưới vạt áo phía trước của cô, những ngón tay lạnh buốt cọ xát vào làn da nóng bừng, ngón tay lần mở móc áo ngực, luồn vào bên trong, vân vê đường cong tinh xảo đó.
Dây thần kinh sau khi đắm chìm trong men rượu vô cùng mẫn cảm, toàn thân cô mềm nhũ, hít thở khó khăn, níu chặt lấy vai anh theo bản năng, áp sát tấm thân run rẩy vào cơ thể cường tráng của anh.
Cô chưa từng có giấc mơ nào chân thực như vậy, mỗi một động tác vuốt ve đều gợi lên cảm giác đê mê. Toàn thân bị cơ quan cảm giác khống chế, đôi tay không hiểu sao cứ luồn vào trong lớp áo sơ mi của anh, vuốt ve tấm lưng dẻo dai…
Cô lờ mờ nhìn thấy có xe đi ngang qua, tiếng còi xe vang vọng xa dần… Cho dù là mơ, cô cũng hoàn toàn không để ý đến nữa, bàn tay nhỏ tham lam khát khao cảm nhận đường cong tuyệt mỹ trên lưng anh…
Cô muốn nhiều hơn nữa, muốn cơ thể được anh lấp đầy, muốn được anh “yêu”. Anh dường như cũng muốn nhiều hơn nữa, đôi môi từ trên môi cô lướt xuống cằm rồi cứ thế đi xuống dưới, mơn man nơi cổ áo cô… một vật cương cứng, ấm nóng ở phần thân dưới cứ áp sát giữa hai đùi cô…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian